Tác giả Nguyễn Đức Xuyên (sinh năm 1947, quê ở xã Bạch Hạ, huyện Phú Xuyên, tỉnh Hà Tây cũ, nay là TP. Hà Nội). Ông trải qua những năm tháng tuổi trẻ trên chiến trường, sau đó phục viên, về làm việc tại quê hương.
Không ‘mộng làm thi sĩ’ nhưng tác giả Đức Xuyên yêu thơ và tập viết thơ từ trẻ; bởi ông coi thơ là lời tự sự, như người bạn tâm giao. Thơ ông thiên hướng mộc mạc, trải lòng. Hơn 100 bài thơ ông viết qua các thời kỳ là những suy tư tuổi trẻ, hoài niệm của tuổi trung niên và sự nhẹ lòng, buông bỏ lúc về già.
Nhân dịp đầu xuân, chúng tôi xin giới thiệu chùm thơ ba bài của tác giả Nguyễn Đức Xuyên viết trong những giai đoạn khác nhau. Ngõ hầu cùng tác giả gửi tới quý vị một chút hoài niệm, một chút bâng khuâng và cả những mong ước ‘xuân về hè gọi’ tràn đầy hy vọng cho những ngày sắp tới!
Ngẫu hứng tất niên
Bẩy ba tuổi đâu còn xuân nữa
Mà vẫn thấy lòng ăm ắp xuân
Mới hay tuổi tác đâu câu nệ
Già trẻ xem ra ở tinh thần
(Chiều 30 Tết Kỷ Hợi 2019)
Hoài niệm người mẹ
Khi em viết mẹ cầm tay nắn chữ
Mẹ đón em tan học những chiều mưa
Túi áo em rách toạc mải nô đùa
Mẹ im lặng cầm kim vá lại
Khi em ốm thấy mẹ buồn ánh mắt
Bát cháo hành thơm mẹ khéo dỗ dành
Trở mình, em ngủ tiếp lúc bình minh
Mẹ lén dạy, ra đồng cắt lúa
Sáng em thức, học bài đến lớp
Mẹ sắm quang, chuẩn bị gánh hàng
Và phiên chợ quê ánh nắng chói chang
Xế bóng mẹ về, quà em bánh nếp
Vui biết mấy những ngày giáp tết
Em sán bên xem mẹ gói bánh chưng
Không khí sang xuân, tiếng pháo tưng bừng
Mẹ bận bịu, má ửng hồng trong bếp.
Em đã lớn lên cùng cuộc sống
Và, trường đời bươn trải kéo em đi
Xa quê hương, như tiếng mẹ vẫn thầm thì:
“Giữ ấm nghe con những khi trời lạnh”.
Thương lắm mẹ ơi! Tuổi già hiu quạnh
Chỉ có con bên mẹ – Kỷ niệm xưa
Để trong con hình bóng mẹ sớm trưa
Vẫn ấm áp như vừa xa cách mẹ
Mẹ ơi ngàn tiếng thiết tha
Câu “Tình mẫu tử” đậm đà mãi ghi.
28/11/1993
Mùa hè gọi
Ôi! Mùa hè
Ta yêu sao!
Mây trắng cao
Tu hú gọi
Ánh nắng vàng chói chang
Man mác
Ve sầu kêu rỉ rả. Bâng khuâng
Sáng: Bình minh chói lọi
Chiều: Vàng gợn hoàng hôn
Con cuốc gáy sớm hôm,
Nhẫn nại gọi bầy đến rạc.
Gió nồm. Mưa rào. Bong bóng trôi tan tác
Ễnh ương, ếch gọi râm ran…
Nước mái tranh như dệt ngàn sợi trắng
Mối bay ra, giăng hoa đầy trời…
Ao tràn nước, chứa trăm ngàn dòng chảy
Mưa tạnh, trời quang. Mặt trời lóa sáng
Giữa trưa hè, kẽo kẹt tiếng võng đưa…
Ba mấy năm rồi… Biết mấy mùa mưa
Mùa hè gọi ta về trong kỷ niệm…
Ký ức tuổi thơ…
Những mùa hè của dòng đời trôi nổi
Của đổi thay… Năm tháng mất… còn…
Của những lần chia ly, tái ngộ.
Mà mùa này… bao mùa nữa phân ly!
Mỗi mùa hè, một khúc tâm tình gửi gắm
Buồn mênh mang, vời vợi, tê lòng!
Ôi! Thời gian! Ôi! Mùa hè gọi ta
10/04/1980