Nhiều học sinh học giỏi nhưng không biết sống ra sao, sống vì điều gì. Có những ánh mắt trống rỗng phía sau bảng thành tích khiến người thầy lặng đi.
- Hiệu trưởng gửi ảnh nhạy cảm trong nhóm Zalo bị kỷ luật khiển trách
- Aitana Bonmati nhập viện vì viêm màng não trước Euro nữ 2025
- Việc làm sau xuất ngũ: Lối đi nào cho người lính trở về?
Một ánh mắt trống rỗng khiến thầy giáo lặng người
Thầy từng dạy một học sinh xuất sắc toàn diện. Em giải toán nhanh như máy, viết văn đầy chiều sâu, luôn đứng đầu lớp. Thành tích khiến em trở thành niềm tự hào của nhà trường. Thế nhưng, một ngày, thầy bắt gặp em ngồi lặng lẽ ở cuối lớp, ánh mắt xa xăm nhìn ra sân trường.
Thầy hỏi:
— Em sao vậy?
Và em trả lời nhẹ như gió:
— Em không biết mình đang sống vì điều gì nữa, thầy ạ.
Câu trả lời ấy khiến thầy giáo – người từng nghĩ học giỏi là điều quan trọng nhất – lặng đi thật lâu.
Khi học giỏi trở thành gánh nặng âm thầm
Không ít học sinh giỏi mang trong mình những nỗi buồn thầm lặng. Các em giỏi – nhưng không còn thấy vui. Việc học như một cuộc chạy đua không đích đến. Ngày nào cũng phải hơn hôm qua, phải đúng kỳ vọng của thầy cô, cha mẹ và chính bản thân mình.
Với nhiều em, học giỏi không còn là niềm tự hào, mà là nghĩa vụ. Là chiếc lồng son mang tên “thành tích”. Bên trong chiếc lồng ấy, các em lặng lẽ đánh đổi niềm vui, tuổi thơ và sự tự do để đổi lấy những con điểm đẹp trên sổ liên lạc.
Giáo dục hiện đại: Quá nhiều kỳ vọng, quá ít câu hỏi đúng
Trong guồng quay thành tích, người lớn thường hỏi:
— Hôm nay con được mấy điểm?
— Con đã ôn bài chưa?
Nhưng rất hiếm khi hỏi:
— Con có cảm thấy hạnh phúc không?
— Con muốn sống thế nào?
Một lần, thầy giáo hỏi cả lớp chọn cấp ba:
— Ai trong các em biết mình muốn trở thành ai trong 5 năm tới?
Lớp im lặng. Không một cánh tay nào giơ lên.
Học giỏi nhưng không biết mình là ai – Bi kịch âm thầm
Nhiều em có thể đạt giải quốc gia, thi đỗ trường top, nhưng lại không biết cách đối diện với thất bại đầu đời. Các em chưa từng được phép… sai. Chưa từng được dạy cách lắng nghe nỗi buồn của mình.
Giỏi chỉ là một mặt. Mặt kia – chính là sự mỏng manh bên trong. Khi tâm hồn không phát triển cùng trí tuệ, những gì học được dễ trở thành gánh nặng hơn là nền tảng.
Làm sao để người học giỏi không lạc mất chính mình?
Không phải cứ giỏi là đã ổn. Những học sinh đạt thành tích cao cũng cần được quan tâm như bao người khác. Cũng có cảm xúc, cũng có áp lực, cũng cần được nghỉ ngơi và định hướng.
Một nền giáo dục đúng nghĩa cần:
Nuôi dưỡng cả trí tuệ lẫn nội tâm
Hỏi nhiều hơn về ước mơ, giá trị sống của học sinh
Cho phép các em sai, thử, vấp, rồi đứng dậy
Không ai học giỏi mà hạnh phúc nếu không hiểu mình sống để làm gì.
Nếu một học sinh học rất tốt nhưng luôn thấy chông chênh, điều đó không bất thường. Có thể, các em chỉ đang thiếu một điều quan trọng: hành trình khám phá bản thân.
Và nếu người lớn cứ mãi hỏi “Con học giỏi không?” mà quên hỏi “Con có thấy mình đang sống đúng không?” – thì những người tài năng nhất vẫn có thể lạc lối.