Trong ngôi nhà chật kín người nhưng ông Nguyễn Cảnh Anh (sinh năm 1961, bố Đại úy Nguyễn Cảnh Cường) vẫn chỉ ngồi lặng lẽ ở một góc. Thỉnh thoảng, ông lấy điện thoại ra nhìn mãi vào dòng tin nhắn của con.
- Thêm một thi thể được tìm thấy ở Rào Trăng 3
- Video kể lại cuộc tháo chạy khỏi Rào Trăng 3: ‘Anh em mô hết rồi’, lời đáp yếu ớt: Còn sống, còn sống’
- Nạn nhân vụ núi lở vùi thuỷ điện Rào Trăng: Tôi may mắn sống trở về, nhưng còn đứa cháu, đứa bạn
Báo Pháp luật và bạn đọc thuật lại giây phút ông Anh hồi tưởng: “Chiều ngày 12/10, con vẫn nhắn tin cho tôi nói ‘con đang ở trên xe lội nước vào vùng lũ bố ạ’. Nhưng tiến vào sâu, đường ngập, sạt lở nặng, xe không đi được, phải đi bộ, chuẩn bị vào vùng sóng yếu. Từ đó thì không thấy tin nhắn, cuộc gọi nào nữa”.
Đến khoảng 23h cùng ngày ông nhắn thêm tin nữa nhưng cũng không thấy phản hồi của con trai. Đến khi báo đài đưa thông tin về vụ sạt lở, ông mới bàng hoàng.
Nhìn những dòng tin nhắn cuối của con, ông Anh khóc không thành tiếng. Người thân phải dìu ông Anh vào nhà nằm nghỉ ngơi. Nhìn ông Anh nhiều người không thể cầm được nước mắt.
Báo Giao Thông dẫn lời hàng xóm kể, Đại úy Cường lấy vợ (chị công tác tại một bệnh viện trên địa bàn TP. Vinh, Nghệ An) vào tháng 12/2019.
Quy định 2 tuần được về nhà một lần nhưng mỗi khi có người trong đơn vị có việc gấp là Cường xung phong trực thay, thành thử có khi cả tháng mới về nhà. Mang tiếng là công tác gần nhà nhưng vì đặc thù công việc nên vợ chồng anh Cường không mấy khi được gần nhau.
Mới đây, sau khi hoàn thành đợt huấn luyện ở Nam Đàn, Cường được nghỉ 2 ngày cuối tuần nhưng vợ anh lại ra Hà Nội học. Cường bắt xe khách ra Hà Nội gặp vợ nhưng vợ đang chăm chị gái mới sinh. Vì không tiện nên Cường lại bắt xe về, cuối cùng vẫn không gặp được vợ…
Về đến nhà, anh Cường lại vội vàng lên cơ quan. Sau đó, anh nhận lệnh, lên đường.
Nhắc đến ước mong có cháu nội, ông Anh kể: “Vợ chồng nó cưới nhau đã lâu nhưng chưa có gì nên cũng sốt ruột. Vừa rồi 2 vợ chồng có tranh thủ đi khám rồi lấy thuốc về uống, ngờ đâu chưa kịp uống thang nào thì Cường đã đi mất rồi”.
Nói đến đây, ông Anh lạc giọng, quay mặt khóc nức nở.