Site icon Tin360

Tôi muốn về – Vũ Trung

Với họ, dòng sông là bạn, là tử thần, có thể cho họ cuộc sống mưu sinh nhưng cũng có thể tước đoạt đi cuộc sống của gia đình họ

Với họ, dòng sông là bạn, là tử thần, có thể cho họ cuộc sống mưu sinh nhưng cũng có thể tước đoạt đi cuộc sống của gia đình họ (ảnh: Hà Công Tuấn/Tin360)

Tôi muốn về thăm lại tuổi thơ, nơi những tháng ngày vô tư lự còn in dấu trên cánh đồng gió lộng, bên dòng sông thơ mộng và giếng nước trong veo.

Sau bao năm bươn chải giữa phố thị hoa lệ nhưng đầy nhọc nhằn, lòng chợt khao khát được trở lại những ngày xưa cũ – nơi có những trò chơi tuổi nhỏ, những mùa trăng sáng và cả những cơn mưa lũ gắn liền với ký ức một thời. Nhưng dòng đời vốn chẳng quay ngược, ký ức chỉ còn là hoài niệm; để rồi giữa bộn bề thực tại, ta chợt nhận ra: Nhớ một chút… rồi thôi!

Sự trở về trong ký ức

Ngay từ bốn câu thơ đầu, tác giả đã gợi lên một tâm trạng đầy khắc khoải:
Tôi muốn về thăm lại tuổi thơ tôi
Sau xa cách tháng năm dài biền biệt
Chốn hoa lệ bao nhọc nhằn khắc nghiệt
Những cong vênh tận khóe mắt in hằn

Ở đây, “hoa lệ” thường gắn liền với sự giàu sang; nhưng tác giả lại đối lập nó với “nhọc nhằn khắc nghiệt”. Thành phố phồn hoa, nơi mà bao người mơ ước; lại không mang đến cho nhân vật trữ tình sự bình yên như ngày thơ bé. Và rồi, dấu vết thời gian đã hằn lên nơi khóe mắt – như một minh chứng cho sự vất vả; tất tả ngược xuôi trong hành trình mưu sinh.

Tôi muốn về những ký ức tuổi thơ đẹp đẽ

Từng khung cảnh ngày thơ ấu hiện lên rõ nét:
Tôi muốn về tìm lại những mùa trăng
Chơi đánh đáo, chơi trốn tìm, đuổi bắt
Chẳng bon chen, chưa biết buồn lên mặt
Chân lội bùn lấm láp nụ cười tươi

Hình ảnh những đứa trẻ chân trần, lấm lem bùn đất nhưng tiếng cười vẫn trong trẻo, vô tư. Một tuổi thơ không lo âu, không áp lực, không bon chen. Sự đối lập giữa “bùn lấm láp”“nụ cười tươi” càng nhấn mạnh vẻ đẹp của những ngày tháng hồn nhiên, nơi niềm vui đơn giản chỉ là những trò chơi dưới ánh trăng.
Tác giả tiếp tục nhắc đến những khung cảnh thân thuộc:

Tôi muốn về uống ngụm nước giếng khơi
Và lặn ngụp dưới dòng sông thơ mộng
Bắt cua cá trên cánh đồng gió lộng
Ngắm hoàng hôn trải thảm lúa chiêm vàng

Những hình ảnh “giếng khơi”, “dòng sông thơ mộng”, “cánh đồng gió lộng”, “lúa chiêm vàng” đều là những biểu tượng quen thuộc của làng quê Việt Nam, nơi con người gắn bó chan hòa với thiên nhiên, nơi từng cơn gió cũng mang theo hương đồng cỏ nội.

Nỗi tiếc nuối và triết lý vô thường

Dẫu hoài niệm là thế, nhưng thực tại vẫn là thực tại:
Tôi muốn về tìm lại biết bao nhiêu
Nhưng chẳng thể, chẳng thể nào về được
Dòng đời trôi chỉ tiến về phía trước
Thôi ngậm ngùi hoài niệm chút rồi thôi.

Tuổi thơ không lo âu, không áp lực, không bon chen (ảnh: Hà Công Tuấn/Tin360)

Câu thơ “Nhưng chẳng thể, chẳng thể nào về được” như một tiếng thở dài đầy nuối tiếc. Thời gian chỉ trôi về phía trước, chẳng ai có thể quay ngược lại. Và rồi, “ngậm ngùi hoài niệm chút rồi thôi” – chữ “rồi thôi” như một sự tỉnh thức; một sự chấp nhận để không chìm đắm mãi trong hoài niệm. Đó là sự can đảm đối diện với thực tại, tiếp tục bước đi trên hành trình phía trước.

Tôi muốn về của Vũ Trung

Không chỉ khơi gợi cảm xúc hoài niệm mà còn lời nhắc nhở của vô thường. Quá khứ, dù đẹp đến đâu, cũng chỉ là kỷ niệm. Quan trọng là chúng ta biết trân trọng hiện tại và vững vàng hướng tới tương lai. Từng câu chữ giản dị nhưng lắng đọng, chứa đựng tâm tư của không chỉ tác giả mà còn của biết bao người xa quê, của những ai đã đi qua tuổi thơ êm đềm để rồi bỗng một ngày chợt nhớ, chợt thương.

Bài thơ như một bức tranh ký ức sống động, đưa người đọc về với những ngày tháng bình dị mà tươi đẹp. Nó không chỉ là lời tự sự của riêng tác giả mà còn là tiếng lòng của biết bao người con xa quê, của những ai đã từng có một tuổi thơ êm đềm để rồi lớn lên mới nhận ra rằng: Quê hương không chỉ là nơi chôn nhau cắt rốn, mà còn là miền ký ức không thể nào phai.