Sống thật với lòng mình
Năm tháng trôi qua, tuổi ngày càng nhiều, càng nhận ra cuộc sống phức tạp bởi con người đã luân hồi nhiều đời với nhiều duyên nợ. Nhiều trải nghiệm giúp ta nhận ra rằng cách tốt nhất có lẽ là nên sống thật.
Sống thật với chính mình – Người anh họ của tôi
Khi còn nhỏ, tôi đặc biệt thích chơi với người anh họ của mình. Anh sống thiện lương với mọi người, anh biết tất cả mọi thứ ngoại trừ việc không thích học. Anh ấy dẫn anh em chúng tôi đi bắt các chú cá nhỏ dưới sông rồi đựng vào chai thủy tinh, lấy những quả óc chó xanh trên cây và dùng dao xẻ ra cho chúng tôi ăn. Chúng tôi đều rất thích thú với những gì anh làm.
Lớn hơn, tôi vẫn tiếp tục học, nhưng anh họ tôi đã dừng việc học, bắt đầu đi làm. Rồi ai ai cũng bận, đến điện thoại cũng chẳng kết nối. Thỉnh thoảng tôi nghĩ về tuổi thơ của mình, cảm giác xa rồi một giấc mơ. Khi con trai của anh họ tôi chào đời, tôi đang học đại học. Khi sắp đến kỳ nghỉ, tôi nóng lòng được gặp cháu. Và rồi tôi đã cảm thấy rất vui khi đến nhà anh, gặp anh và cháu bé được vài hôm, cảm thấy tiếc là tôi không có thời gian ở bên gia đình anh nhiều hơn.
Nhiều năm qua, tôi ít về quê, mỗi lần về đều vội vàng. Nhưng mỗi khi nhìn thấy cháu trai, tôi cảm nhận được một niềm vui trong lòng. Cháu trai tôi lớn nhanh, tính tình giống anh, không thích học, thích làm cái nọ cái kia. Thỉnh thoảng nghe bà con họ hàng bình phẩm nọ kia, tôi luôn bảo: Ba trăm sáu mươi đường, đường nào cũng có thể thành công, miễn là đặt tâm và chăm chỉ.
Sống thật với chính mình là động lực lớn nhất
Cháu trai tôi là một người chăm chỉ. Cách đây không lâu, cháu nhắn cho tôi rằng cháu rất thích một ngôi trường ở đây, muốn học vài năm để có kiến thức chuyên môn về điều dưỡng. Nghĩ là cháu đùa bởi ngành điều dưỡng cũng thuộc ngành y, việc thi đầu vào rất khó. Vì cao hứng nên lúc đó tôi hết sức khuyên cháu theo đuổi việc học này. Những tưởng đây là chuyện đùa trong chốc lát, không ngờ cháu đồng ý sẽ học để thi vào ngành điều dưỡng này.
Cháu tôi rất đặt tâm vào việc học, ngày nào cũng học đến khuya, khác hẳn với hồi nhỏ. Có lẽ là vì trong thời gian học ở trường, cháu tôi phải đọc những cuốn sách mà cháu không thích, nhưng bây giờ cháu đang đối diện với những kiến thức mà cháu cảm thấy cần thiết để đạt được mục tiêu của mình. Sự nỗ lực ngày đêm của cháu đã được đền đáp. Trong số thí sinh thi cùng đợt, 80% bị loại, còn cháu được nhận. Nhìn thấy kết quả thi, tôi rơi nước mắt vì hạnh phúc.
Nghĩ rằng sắp tới cháu trai mình sẽ có thể đến học tại thành phố chúng tôi đang sinh sống, tôi lên nhiều kế hoạch khác nhau và không thể không nghĩ đến một số điều nho nhỏ nhặt mà tôi đã không có với cháu mình trong những năm qua. Tôi cũng nghĩ đến câu chuyện tưởng như đùa vào thời điểm cháu hỏi tôi về trường học ngành điều dưỡng đó. Tôi nghĩ về việc sống trung thực, sống thật lòng với chính mình và mọi người, tôi cảm thấy sống mũi mình cay cay…
Theo Nguyện ước
Quý độc giả có thể xem bài gốc tại đây