Hôm nay chị đồng nghiệp của tôi cứ ôm cuốn sổ khóc nức nở. Mặc dù không phải kể nhiều chuyện nhưng tôi cũng phải thắc mắc đôi điều…

Đó là cuốn nhật ký của một bé gái lớp 5. Trên cuốn sổ, những dòng chữ nắt nót của bé nhạt nhòa.. Bé bị tai nạn cách đây vài ngày vì bỏ nhà đi, hiện đang được các bác sĩ Bệnh viện Nhi TW điều trị. Từng nét chữ kia mang một câu chuyện buồn khiến tôi chẳng thể thốt lên lời.

Hai vợ chồng chị là doanh nhân thành đạt, hai đứa con cũng nức tiếng chăm ngoan học giỏi. Nhưng anh chị chẳng có thì giờ đâu mà quan tâm đến chúng giữa những bộn bề công việc, ở cơ quan rồi lại khi về nhà… mệt mỏi, mệt mỏi cứ chất chứa dần lên.

Nghe chị kể là anh nhà đi công tác triền miên về nhà hầu như đều trong tình trạng say xỉn vì tiếp khách, nhưng trong kinh doanh thì đấy là điều khó mà tránh được. Đúng là xoay quanh cơm áo gạo tiền con người ta trở nên dễ cáu gắt hơn, dễ mệt mỏi hơn. Hai đứa con gần như chỉ được gặp bố mẹ lúc ăn cơm, ngày nào cũng thấy vẻ mặt nhăn nhó của bố mẹ và tiếng cãi vã.

Nhìn mấy dòng nhật kí của con bé mà tôi cũng chợt giật mình. Dù con bé chẳng viết gì nhiều, những đủ để chúng ta nhận ra rằng em ấy đã cô đơn và buồn đến nhường nào. Những giọt nước mắt kia có thể là của chị nhưng cũng có thể là của chính cô bé. Thật xót xa…

Nếu như cứ mải mê với đồng tiền, với hi vọng mang đến cho con cái một cuộc sống đầy đủ có phải là đúng, có phải là đang làm điều tốt nhất cho con không? Các bố mẹ thời nay lại đang quá mải mê với công việc mà quên đi mất rằng, con cái của họ vẫn đang chờ được nghe, được tin và được trải lòng.

Nếu một ngày bạn nhìn được nhật kí của con mình, thì cũng đừng bất ngờ, bình tĩnh gấp lại… và hãy trải lòng hơn với con cái, hỏi xem hôm nay con đến trường như thế nào? Bạn bè của con có bắt nạt con không?… Bởi thứ các bé cần là sự quan tâm và tin tưởng của chính những người yêu thương nhất.

Hà Nội, một ngày mưa giông…

<Via: Góc Bếp>

Sau khi bài viết được đăng tải lên trang Facebook Beatvn đã nhận được nhiều bình luận từ độc giả.

Ảnh chụp màn hình Facebook.