Dặn con – Lời thì thầm giữa gió đồng

Trong nhịp sống hiện đại hối hả; đôi khi chúng ta lắng lại để nghe một lời nhắn nhủ mộc mạc từ cha mẹ – như tiếng rì rào của lúa bên bờ ruộng, như lời thì thầm của gió chiều trên lối mòn tuổi thơ. Bài thơ “Dặn Con” của tác giả Vũ Trung là một tiếng gọi tha thiết như thế – nhẹ nhàng mà thấm đẫm tình thương và triết lý sống.
- Chèo Thanh Hóa và người anh cả nghề – Hàn Hải
- Mùa cói vàng trên đất Quảng Xương
- Đồng Xoài – Giấc mơ xanh giữa miền đất đỏ
Nội dung chính
Lời mở đầu – Con đường đời và cơn bão đầu tiên
“Đường đi còn lắm gian nan
Mong con cố gắng vượt ngàn trùng khơi”
Câu thơ mở đầu là lời dự báo hiền từ về cuộc đời – một hành trình chưa bao giờ dễ dàng. Tác giả không vẽ ra con đường trải đầy hoa; mà thẳng thắn nhìn nhận “gian nan” là điều không thể tránh. Ẩn sau đó là tấm lòng của người cha: mong con có đủ bản lĩnh, như cánh buồm vươn khơi, vượt ngàn trùng mà không ngã lòng.
Đối mặt khó khăn – Bài học làm người đầu tiên
“Khó khăn không được trách đời
Tuyệt không trách đất, trách trời nghe con”
Trong xã hội ngày nay; khi con người dễ tìm lý do để biện minh cho thất bại, thì lời cha dặn này vang lên như một hồi chuông tỉnh thức. Không đổ lỗi – là bài học đầu tiên của nhân cách. Cha dạy con sống có trách nhiệm, biết nhìn vào chính mình hơn là oán trách thế gian.
Tình cha – Âm thầm, hy sinh và mong mỏi

“Bố không quản sức hao mòn
Chỉ mong con được vuông tròn tấm thân”
Tình cha trong thơ Vũ Trung không ồn ào; nhưng sâu sắc như giọt mồ hôi âm thầm rơi xuống ruộng đồng. Tác giả không nói nhiều về sự hy sinh, chỉ khẽ chạm – nhưng đủ khiến người đọc xúc động. Cái mong “vuông tròn tấm thân” không chỉ là sức khỏe, mà còn là nhân cách, là một cuộc đời tử tế.
Bước chân tự lập – Cánh chim rời tổ
“Tự lập từng, những bước chân
Không dựa, không dẫm, tự lần mà đi”
Ở đây, tác giả không khuyên con nép vào ai, mà khuyến khích một lối đi riêng, dù chông chênh, dù gập ghềnh. “Tự lần mà đi” – là cách cha dạy con đối diện với đời bằng đôi chân của chính mình, bởi chỉ có những bước chân tự đi mới biết được ý nghĩa của đích đến.
Dù đời có đổi thay – Vẫn giữ vững niềm tin
“Dù sau đời có ra gì
Càng không nản trí, sầu bi – bố mừng”
Kết bài là lời chốt hạ vừa kiên cường vừa dịu dàng. Cuộc đời có thể không như ý, con có thể thất bại, có thể không thành danh – nhưng nếu con không nản lòng, không buông xuôi, thì trong mắt cha, con vẫn là niềm tự hào. “Bố mừng” – một từ đơn giản, nhưng ẩn chứa cả trời yêu thương và thấu hiểu.
“Dặn Con” không hoa mỹ, không cầu kỳ – nhưng nó như một hạt giống gieo vào lòng người đọc. Lời thơ mộc mạc, gần gũi, như được viết ra từ một góc sân quê; nơi người cha lặng lẽ nhìn con lớn lên giữa cuộc đời đầy giông gió. Qua từng câu chữ; ta thấy rõ tâm thế của một người cha – yêu thương không áp đặt, kỳ vọng nhưng không ràng buộc.
Bài thơ là một lát cắt của tình quê; của đạo làm người – giản dị mà bền vững như rơm rạ, như những giá trị không bao giờ cũ giữa dòng đời hiện đại.