Trung Quốc đang biến ngành cấy ghép nội tạng thành một vũ khí ngoại giao để mở rộng ảnh hưởng toàn cầu. Dưới thời Tập Cận Bình, “ngoại giao nội tạng” trở thành một chiến lược gây tranh cãi.

Khi y tế trở thành công cụ chính trị

Từ lâu, y tế đã được xem là một phần của ngoại giao mềm. Tuy nhiên, trong tay Bắc Kinh, cấy ghép nội tạng không chỉ dừng lại ở lĩnh vực nhân đạo mà còn mang màu sắc chính trị rõ rệt. Nhiều nhân vật quốc tế đã được Trung Quốc mời chào tới điều trị, qua đó tạo ra mối liên kết ngầm khó tháo gỡ.

Giới quan sát cho rằng Bắc Kinh dùng cấy ghép để gây dựng ảnh hưởng, tạo sự phụ thuộc cá nhân, từ đó biến y tế thành một dạng “vũ khí mềm”. Điểm đặc biệt là công cụ này nhắm thẳng vào sinh mệnh con người, khiến sức ràng buộc càng trở nên mạnh mẽ.

Tác động đến chính sách đối ngoại

Khi một lãnh đạo nước ngoài phụ thuộc vào nguồn nội tạng, khả năng giữ lập trường độc lập trước Bắc Kinh bị ảnh hưởng đáng kể. Đây là điều khiến nhiều quốc gia lo ngại. Theo các phân tích, ngoại giao nội tạng có thể giúp Trung Quốc chia rẽ liên minh phương Tây, đồng thời lôi kéo các nước đang phát triển bằng lợi ích y tế.

Thậm chí, một số báo cáo còn gợi ý rằng các thỏa thuận y tế bí mật có thể trở thành công cụ trao đổi chính trị. Điều này làm dấy lên lo ngại rằng quyết định quốc gia đôi khi bị chi phối bởi lợi ích cá nhân.

Làn sóng chỉ trích và thách thức đạo đức

Nhiều tổ chức nhân quyền đã cảnh báo về tính minh bạch của ngành cấy ghép nội tạng Trung Quốc. Những dấu hỏi lớn về nguồn cung, sự chênh lệch dữ liệu hiến tặng và nhu cầu thực tế khiến cộng đồng quốc tế đặt nghi vấn.

Nếu ngoại giao nội tạng tiếp tục mở rộng, đây không chỉ là vấn đề y tế, mà còn là thách thức nghiêm trọng đối với chuẩn mực đạo đức toàn cầu. Bên cạnh đó, sự im lặng của một số lãnh đạo quốc tế càng làm dư luận thêm lo ngại rằng lợi ích cá nhân có thể lấn át nguyên tắc nhân quyền.

Theo: Khai Mở