Lãnh đạo xã Tam Vinh (tỉnh Quảng Nam) cho rằng việc người dân bỏ công đi nhận hỗ trợ thiệt hại do bão nhưng chỉ được vỏn vẹn 2.000 đồng là do người này đã không theo dõi niêm yết về mức hỗ trợ.

Ngày 26/11, Chủ tịch UBND xã Tam Vinh (huyện Phú Ninh, Quảng Nam) Nguyễn Văn Phú xác nhận, việc người phụ nữ nhận hỗ trợ thiệt hại do bão với số tiền 2.000 đồng là có thật.

Xã đổ lỗi cho dân không theo dõi niêm yết

Theo văn bản do Phó Chủ tịch xã Tam Vinh ký, sau bão số 6 và số 9 năm 2020, cán bộ của xã và thôn đã đến từng hộ gia đình thống kê thiệt cây trồng, con vật nuôi. đến ngày 4/1/2021, UBND xã niêm yết danh sách các hộ bị thiệt hại do thiên tai trong năm 2020, toàn xã có 588 trường hợp được hỗ trợ, trong đó có 31 trường hợp được hỗ trợ dưới 10.000 đồng.

Theo VTC News đưa tin, liên quan đến trường hợp của người dân là bà Nguyễn Thị Kim Truyện (trú tại thôn Bình Thạnh) nhận hỗ trợ thiệt hại do bão với số tiền 2.000 đồng, UBND xã thống kê thiệt hại 1 cây chuối, mức độ thiệt hại là trên 70%. Căn cứ theo Nghị định số 02/2017 của Chính phủ thì mức hỗ trợ tiền mà bà Truyện nhận thực là 2.150 đồng.

Chính quyền xã Tam Vinh cho biết đã thực hiện đúng quy định, tuy nhiên, trong quá trình niêm yết, một số hộ dân không theo dõi và nắm thông tin về mức hỗ trợ của mình. Vì vậy, khi nhận được giấy mời đi nhận tiền hỗ trợ thì mới biết số tiền thấp.

Người dân nhận 2.000 đồng hiện chưa hết bất ngờ

Bà Nguyễn Thị Kim Truyện, người dân trong vụ việc đang gây xôn xao dư luận, nói với VTC News rằng đến giờ bà vẫn chưa hết bất ngờ vì câu chuyện “dở khóc dở cười” vừa trải qua.

Trước đó, ngày 25/11, bà Truyện cùng nhiều người dân tới nhà sinh hoạt văn hóa thôn Bình Thạnh để ký nhận hỗ trợ.

“Tuy nhiên, tôi chờ từ 14 giờ đến 17 giờ vẫn chưa thấy tới lượt mình nhận tiền. Vì gia đình có chuyện gấp nên tôi đành gửi lại giấy nhận tiền cho hàng xóm để nhờ nhận thay mình”, bà Truyện nói và cho biết thêm, “gần 18h, nhận từ tay người hàng xóm số tiền vỏn vẹn 2.000 đồng do chính quyền địa phương chi hỗ trợ mà tôi chưng hửng. Thực sự quá đỗi bất ngờ”.

Bà Truyện cho hay quãng đường từ nhà bà đến nhà văn hóa thôn khoảng 2 cây số. Bà dành 3 tiếng chờ đợi ở hội trường nhà văn hóa và phải lùi thời gian xử lý các việc riêng vào chiều muộn.

“Hỗ trợ được đôi ba chục ngàn đồng thì còn mua lương thực, ăn được một bữa. Đằng này, 2.000 đồng thì chẳng biết mua gì. Nếu biết số tiền quá ít ỏi thế này, tôi đã ở nhà cho xong, nhất là khi dịch bệnh COVID-19”, bà nói.