Chiến sự vẫn tiếp diễn ở khu vực Thượng Karabakh bất chấp kêu gọi ngừng bắn của cộng đồng quốc tế. Armenia muốn đàm phán đình chiến còn Azerbaijan khăng khăng đòi Armenia rút quân…

Thượng Karabakh: bàn đạp của tổng thống Erdogan

Chiến sự ở vùng Thượng Karabakh ngày càng ác liệt và đẫm máu. Lò lửa oán thù giữa hai nước Armenia và Azerbaijan tại Kavkaz được Nga và Thổ Nhĩ Kỳ tiếp lửa. Theo Putin, Matxcơva sẵn sàng làm trung gian hòa giải

Tuy nhiên, thái độ của Nga làm cho báo giới phải đặt nghi vấn: Matxcơva có thực tâm hay không? Tại sao tình báo Nga không nắm được tình hình ở khu vực then chốt chiến lược này? Hay là Nga “làm ngơ” cho Azerbaijan khai chiến? Về phần Thổ Nhĩ Kỳ, phải chăng tổng thống Erdogan vì lòng tự cao tự đại mà có hành động xem thường quyền lợi của Nga?

Đồng minh của Ankara, chế độ Azerbaijan, với tài nguyên dầu khí dồi dào, trong vòng 10 năm từ 2009-2018 đã chi ra 20 tỷ đô la tăng cường quân bị, so với 4 tỷ của Armenia. Trong tham vọng phục hận, tái chiếm những vùng đất bị mất từ sau Thế chiến thứ nhất, tổng thống Aliev đặt điều kiện hòa bình: Armenia phải triệt thoái quân đội khỏi vùng tranh chấp, trao trả lãnh thổ của Azerbaijan cho Azerbaijan. Ngược lại, đối với Armenia, Thượng Karabakh là lãnh thổ “thiêng liêng”.

Theo RFI

Chiến sự ở vùng Thượng Karabakh tiếp diễn ác liệt và đẫm máu
NY Times hiển thị cảnh đám tang của 1 binh sĩ ở Azerbaijan để minh hoạ chiến sự ở vùng Thượng Karabakh tiếp diễn ác liệt và đẫm máu

Tranh giành thế lực: Thượng Karabakh Nga-Thổ tung-hoành

Tuy nhiên, mục tiêu chiến lược thật sự của tổng thống Thổ Nhĩ Kỳ là gì? Theo phân tích của Le Figaro, Ankara dùng quân sự để “đẩy Nga” ra khỏi khu vực.

Trong sơ đồ củng cố một chế độ dân tộc chủ nghĩa, Thổ Nhĩ Kỳ xem Azerbaijan là “đồng bào”. Bên kia biên giới là “kẻ thù chung”. Sự can thiệp của Ankara vào cuộc chiến, ngoài lý do chính trị, chinh phục cử tri đang mất dần tin tưởng vào đảng cầm quyền AKP, còn nhằm mục tiêu kinh tế. Khi tuyên bố sẵn sàng giúp Baku tái chiếm lãnh thổ, Thổ Nhĩ Kỳ nhìn vào ống dẫn dầu nối liền Azerbaijan, Gruzia đến thành phố Ceyhan của Thổ. Đây là “vấn đề sinh tử”, theo tuyên bố của một quan chức cao cấp trong bộ Năng Lượng với phóng viên.

Mục tiêu sâu xa hơn nữa, theo chuyên gia Richard Giragosian, thuộc Viện nghiên cứu Khu vực RSC, ở thủ đô Erevan, đó là sau Syria, Libya và gần đây nhất là Địa Trung Hải, tổng thống Erdogan xem vùng Kavkaz là cơ hội để Thổ Nhĩ Kỳ nới rộng ảnh hưởng. Quyết tâm của Thổ còn cho thấy cuộc đọ sức giữa Ankara và Matxcơva trên các mặt trận, từ Syria cho đến Libya, nơi nào có Nga, nơi đó có Thổ. Cũng theo chuyên gia Richard Giragosian, đối tượng của Ankara không phải là Armenia. Erdogan muốn lợi dụng chiến tranh ở Thượng Karabakh để giành lại vai trò “cố vấn quân sự và nguồn cung cấp vũ khí” số một cho Baku. Nói cách khác, đây là cuộc tranh giành thế lực giữa Thổ Nhĩ Kỳ và Nga.

Tổ chức Đài Quan Sát Nhân Quyền Syria OSDH xác nhận Thổ Nhĩ Kỳ đã chuyển 300 lính đánh thuê Syria từ Libya sang tăng cường cho Azerbaijan trong vùng chiến sự.

Theo: Đài châu Âu tự do, RFI

Tổng thống Pháp công bố chiến lược chống Hồi giáo cực đoan

Nước Pháp cũng đang đối đầu với xu hướng Hồi giáo cực đoan lũng đoạn xã hội.

Le Figaro dường như đại diện cho tiếng nói từ lâu mong chờ Nhà nước có biện pháp “cắt khối u” đe dọa xã hội Pháp.
Sau 7 tháng cam kết, tổng thống Macron trình bày chi tiết chiến lược với phương châm “Chế độ Cộng hoà” hành động để chống Hồi giáo chính trị và Hồi giáo cực đoan. Nhưng muốn hiệu quả thì phải nói mạnh, đánh đúng. Nhưng thế nào là mạnh và đúng ?

Nói mạnh, tức là phải tố cáo không khoan nhượng nguy cơ đe dọa của Hồi giáo chính trị. Tổng thống đã tham khảo ý kiến của các cộng đồng tôn giáo khác để tránh cho họ bị thiệt hại. Phải quân bình: sau diễn văn phải có hành động và kết quả. Đừng để dân chúng có cảm nghĩ chính phủ nói nhiều làm ít. Nhưng cũng theo Le Figaro, nhiệm vụ khó khăn nhất là làm sao đánh đúng mục tiêu: đóng cửa cơ sở giảng đạo, cơ sở thương mại, kiểm soát nguồn tài chính từ bên ngoài của Hồi giáo cực đoan.

Nền Dân Chủ Ấn Độ bị trôi dạt.

Khi dự lễ chuyển giao những máy bay chiến đấu Rafale đầu tiên cho Ấn Độ, bộ trưởng bộ Quốc phòng Pháp Florence Marly, ca ngợi Ấn Độ là “nền dân chủ” lớn nhất thế giới. Lời khen hơi quá và bỏ qua sự thật: Ấn Độ tuy đông dân, tuy bầu cử tự do, nhưng không thực sự là một nền dân chủ.

Báo Pháp viện dẫn việc một nữ diễn viên điện ảnh nổi tiếng bị cảnh sát sách nhiễu suốt 5 tiếng đồng hồ, vì đứng chung với một nhóm sinh viên biểu tình dù không phát biểu gì. Một số đoạn nói chuyện riêng tư cũng bị cảnh sát công bố lên mạng cho báo chí thân chính phủ tham gia đánh hội đồng. Danh sách đàn áp rất dài, nhiều máu đổ, nhiều người đi tù và nhiều người chết… có thể dễ dàng tìm thấy trên báo chí.

Theo: France24

Hàng không dân dụng quốc tế có tương lai rực rỡ?

Covid hay viêm phổi Vũ Hán thì cuộc sống vẫn phải tiếp tục Les Echos thông báo một số tin khích lệ.

Cho dù đại dịch làm khốn đốn, một tương lai tươi sáng đang chờ hàng không dân dụng. Trước hết là kinh nghiệm trong quá khứ, trải qua bao nhiêu khủng hoảng từ “sốc” dầu hỏa, chiến tranh vùng Vịnh, khủng bố 11/09… đến đại dịch SARS, hành khách sử dụng máy bay vẫn tăng. Từ một tỷ người đầu thập niên 2000 lên 4,5 tỷ trong năm 2019 và dự trù lên đến 8,2 tỷ, vào năm 2037.

Thêm vào đó dân số thành thị, dân số địa cầu ngày càng tăng… Dân trung lưu ngày càng nhiều và hàng không là phương tiện thuận tiện để thăm viếng gia đình.

Phùng Hưng (tổng hợp)